Ta còn để lại gì không
Kìa non đá lở, này sông cát bồi.
Lang thang từ độ luân hồi,
U-minh nẻo trước, xa xôi dặm về.
Trông ra bến hoặc bờ mê,
Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương.
Ta van cát bụi trên đường
Dù nhơ dù sạch đừng vương gót này;
Ðể ta chôn một kiếp say,
Cao xanh liều một cánh tay níu trời.
Nói chi thua được với đời,
Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu.
Tâm hương đốt nén linh sầu,
Nhớ quê dằng-dặc, ta cầu đó thôi.
Ðêm nào ta trở về ngôi,
Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian.
Một phen đã nín cung đàn,
Nghĩ chi còn mất hơi tàn thanh âm.
VŨ HOÀNG CHƯƠNG