1
Em cầm phấn suốt một thời con gái
một thời chưa nói lời dấu ái
để lại nhìn chăn chiếu lạnh, giường không
để cuộc tình ngày thêm vụng dại
và sóng vỗ đời em những bão giông
2
Em cầm phấn suốt một thời con gái
nghe thủy triều ru đêm vào huyền thoại
nghe gió mây còn nhớ đến trăng sao
và khi ấy thời gian như dừng lại
tôi nghĩ về em trong sắc nhớ không màu
3
Em cầm phấn suốt một thời con gái
ở với mẹ đã gần trăm tuổi
đã một lần về, tôi không dám hỏi
em vẫn rưng rưng nỗi nghẹn ngào
mà nghe như thể mấy chiều thần giao
và em vẫn trầm tư trước cuộc đời bão nổi
4
Em cầm phấn suốt một thời con gái
qua những mùa Xuân không bao giờ trở lại
qua mấy sân ga để đón một con tàu?
cơn mưa ngoài trời nhưng lòng tôi ấm mãi
cho dù ngàn dặm đã xa nhau
5
ơi Phan Thiết! những trưa hè nắng
bờ cát trắng,
ngời tinh thể muối trắng
ơi mái trường ngói đỏ - Phan Bội Châu!
cánh hải âu thuở ấy đã về đâu?
Việt Bằng
[HÌNH ẢNH TRÔI ĐI]