Ta vẫn buồn như loài cỏ dại
nằm nghe đất thở tự ngàn xưa
trong thân xác chừ còn hơi ấm
chờ phút hồi sinh mãi đến giờ
anh ở cuối phương trời viễn mộng
hiện về như có chợt như không
bỗng trong một phút ta quên hết
một thoáng hoang sơ mấy chuyện lòng
HUỆ THU