|
|
Truyện/Ký |
ÐI TÌM HÌNH ẢNH
|
CAO MỴ NHÂN - đăng lúc 03:40:48 AM, May 24, 2008
Chỉ xê xích một chút xíu,, những nhân vật NGƯỜI CHỒNG đã khác nhau một trời một vực. Chưa biết tôi sẽ ca tụng hay đả kích tư tưởng ấy, bởi vì quý ông sẽ bảo là: - Thì đàn bà có khác gì, cũng chỉ xê xích nhau một chút xíu, những nhân vật người vợ cũng khác nhau một trời một vực rồi.
Tất nhiên thế đấy, song le sự kiện có khác hơn, bởi lẽ các nhân vật người chồng, người vợ còn tùy thuộc vào đất đai, sông núi, phong tục tập quán, vũ trụ quan, nhân sinh quan, luyến ái quan vân vân và vân vân nữa mà trong khuôn khổ bài này, hôm nay, tôi chỉ xin đan cử đến một nửa cuộc đời của những cặp gọi là uyên ương hạnh phúc một thời, rồi vì lý do sao đó, bỗng cái nửa sau tan tác như pháo bông, để mỗi người ôm một mảnh tình riêng, đặc biệt bàn quanh về đấng ông xã nào đó.
Thường mỗi lần phiếm luận, lại cứ phải mang sách vở cổ kim ra dẫn chứng, để không mang tiếng võ đoán - nôm na gọi là nhìn vấn đề có vẻ hồ đồ, nông cạn. Nhưng nếu quý thân hữu nào đã từng quen biết cái tôi đáng ghét trong suốt chiều dài sinh hoạt xã hội, đều công nhận tôi rất duy trì tư tưởng cổ hủ cho chuyện tam tòng tứ đức của đại triết gia Ðông Phương xa xăm cả về không gian và thời gian là sáng ngời chân lý.
Có lẽ tôi đã quá già so với quý bà, cô còn quá trẻ về... ngoại hình và tư duy đợtsóng mới chăng? Tất nhiên là thế.
Tình cờ con trai tôi đang ở tuổi thời đại sinh tồn, có cô vợ trẻ và cậu bé con bế bi, hắn, con trai tôi vốn là người chịu phép computer, nên đôi khi mê đạo computer hơn vợ con nữa.
Hắn la lên: - Má lại đây xem nè, một bà theo ảnh cũ in trên Net, dẫu có đẹp đến mấy, mà được giới thiệu là bà nội, bà ngoại ba bảy lượt rồi còn hẹn hò lăng nhăng với ông cố nào, lái fwy 4, 5 tiếng đồng hồ tới nơi hẹn hò để chỉ đợi ông cố ấy hôn lên má, rồi ăn phở. Con chẳng biết bà cụ nghĩ sao, nếu bất chợt gặp con gái cùng cháu gái mình, chắc là lúc đó tam đại đồng đường quá, đường ở đây là đường đi (way), chứ không phải đường nhà (house) đâu. Bà cụ đó có mắc cở không hả má?
Tôi lại thuộc loại người luôn luôn để tâm hồn đi vắng, nên chỉ nghe câu được câu chăng, vả không biết cũng như không thích cái thế giới âm binh computer, internet gì đó, nên trả lời theo kiểu "baby" là chỉ bắt cái đuôi của câu hỏi, để cho qua chuyện, như trẻ tập nói: - Mắc cở gì, nếu biết mắc cở, người ta đã không làm.
Vâng, đó là một trong rất nhiều mối tình Net, thoạt cứ tưởng là rỡn chơi cho vui, lúc nào cũng để cho vui, cho vui mà, sau thì chao ôi, Net đã làm tan cửa, nát nhà. Bạn bè tôi, mấy đám rồi đấy chứ.
Trong lúc nhân vật chồng hiện diện hay vắng mặt vì bất cứ lý do gì, cô vợ, bà vợ, đôi khi còn cụ vợ, đã tìm ra được một lỗi lầm không đáng kể của người chồng để mà hậm hực, buồn chán, phá vỡ hết những cái được ghi nhận thành nếp... văn hóa dân tộc là kỷ cương, đường dối (phải) từ mấy ngàn năm nay.
Từ mấy ngàn năm nay, thưa quý vị, dân tộc ta đã khắc cốt, ghi tâm hình ảnh những cô vợ đảm đang, bà vợ chín chắn và nhất là cụ vợ, hay "người mẹ già" tóc bạc, da mồi, mắt sâu, má lõm, tất nhiên một phần vì nghèo nàn, lạc hậu, còn phần lớn phải kể là cái nếp văn hóa Việt Nam nói riêng, và Ðông Phương nói chung, nó đã xếp lại hàng triệu lằn nhăn trên làn da, thớ thịt người phụ nữ... khả ái xa xưa rồi.
Cho đến giờ này, tôi vẫn nhớ một câu nói rất bình thường của một nhà văn cũng bình thường trong thiên hạ -Việt Nam trước 1975.
Ông ta nguyên thuộc Ban Báo Chí Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, hay Cục Tâm Lý Chiến thì phải, họ Phạm trong số anh em họ Phạm nổi đình, nổi đám trong lãnh vực Tâm Lý Chiến này, hiện cư ngụ tại San Jose, đã từ trung ương ra địa phương tôi công tác.
Phạm tiên sinh có đến thăm tôi tại Bộ Tư Lệnh QÐI / QKI (Phòng Xã Hội), nhà văn được chiến hữu phong tặng chức sĩ quan cấp tá đẹp trai, đã kể cho tôi nghe chuyện bạn ông, cũng là nhà văn, song chuyên nghiệp hơn, chỉ vì mê nhảy đầm, đã lãng du gặp một số bà, cô sao đó khiến phu nhân ông tức điên người lên, bèn tự "giải phóng đời mình" bằng cách nghe theo chị em, đâm đơn xin ly dị chồng.
Trước tòa, cô vợ khóc như mưa tháng bảy, quan tòa hỏi người chồng có muốn tái lập... hòa bình không, nhà văn tức nhân vật chồng đang bị mất hết thể diện trước tòa, bènthưa:
- Tôi vốn thương, yêu, chiều, chuộng vợ tôi nay vợ tôi muốn ly dị, tôi vẫn chủ trương chiều ý vợ tôi, vậy xin tòa cứ cho chúng tôi ly dị, để thỏa lòng mong ước của vợ tôi.
Và họ đã kết thúc cuộc tình - nên, tôi thấy rằng, lỡ bà (là tôi lúc đó) có không thích ông xã bà nữa, cũng chớ bao giờ ly dị, hãy ở lại cùng bầy con, cho chúng nể phục bà chứ bà lãng mạn, đi tìm nhân vật nào khác thì xin lỗi cũng chỉ làm lẽ người ta thôi, nói dông dài vô ích, làm lẽ chính chồng mình e có giá trị hơn.
- Nếu chính chồng mình, làm cả chứ sao lại làm lẽ. Phạm tiên sinh cười khẩy: - Thì nói làm lẽ chồng mình cho có vẻ văn chương bóng bẩy, hợp với tâm tình ưa phức tạp, mơ mộng của mấy bà hơn.
Như vậy, ngoại trừ những nhân vật chồng quá cao sang về địa vị, lý tưởng, hoài bão...tất cả giống nhau thôi, ông này hơn ông kia mặt nọ, ông kia lại trội hơn ông này mặt khác, nào phải đúng cái xương sườn gẫy nửa đâu mà các đấng phụ nữ đi tìm cho mệt xác.
Không tin, cứ tiếp tục lang thang trên đường tình, chẳng phải lúc nào hai bên đường hoa cũng nở, hương cũng thơm ngào ngạt đâu - Sẽ có một ngày, chông gai và bảng cấm hiện ra, thậm tệ hơn, còn ổ gà tiếp ổ gà làm cho mình vấp té ngay trên con đường mình tưởng là có nhiều hoa thơm, cỏ lạ hơn con đường mình đã thân quen quá nửa đời người...
Bởi vì sợi tóc rất thơ mộng trong văn chương đông, tây, đúng chỉ cần một xê xích rất mơ hồ, nó sẽ đu bạn đến bờ vực thẳm.
Hawthorne, 29 - 01 - 2005 CAO MỴ NHÂN
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |