Lặng lẽ đi về chiếc bóng câm
Bước chân khua dậy nỗi đau thầm
Dặm trường trước mặt chưa nguôi bão
Tiếng hát bên trời mãi vọng âm
Vườn cũ úa vàng bao nắng cháy?
Mái xưa dầu dãi mấy mưa dầm?
Thắp đèn tâm tưởng soi hưng phế
Man mác hồn quê lạnh tháng năm
Thêm đoạn đường thêm bước lạc loài
Cửa buồn đôi cánh khép tương lai
Khói mây phương đó giăng mù mịt
Sông nước nơi đây chảy miệt mài
Mộng dứt, hoang mang trời đất rộng
Năm tàn, ngùi ngậm sắt son phai
Nẻo về ngoảnh lại sương bàng bạc
Cùng gió buông chung tiếng thở dài
Hồ Trường An