|
|
Sinh hoạt văn học-nghệ thuật |
THƯƠNG TIẾC GIANG HỮU TUYÊN - VI KHUÊ
|
Đăng lúc 03:00:00 AM, Feb 09, 2004
Bài đọc tại nhà Quàn Ngày 20 tháng 11 năm 2004 National Memorial Park
Anh Giang Hữu Tuyên thương tiếc !
Tự những ngày xa xưa , vừa chân ướt chân ráo hội nhập vào xã hội mới mà cũng là quê hương thứ hai này, chúng ta đã có cơ hội quen biết nhau ngay, thắm thiết trong mối tình tha hương đất khách! Bấy giờ anh gọi chúng tôi bằng “bác trai Chử Bá Anh, bác gái Vi Khuê ”, vì anh còn trẻ lắm, chỉ mới trải qua một phần tư cuả “kiếp người trăm năm một cõi!” Chẳng bao lâu, tình đồng hương đã trở thành tình đồng nghiệp nhà báo, và tình văn nghệ -nhà văn nhà thơ!
Rồi như giấc chiêm bao, một hôm anh đến nhà Quàn cùng các nhân vật trong Cộng Ðồng, cùng thân nhân quyến thuộc của chúng tôi, để tiễn đưa một người vưà nằm xuống giữa một rừng hoa, trong niềm thương tiếc của người Việt khắp nơi, đặc biệt là trong làng truyền thông báo chí. Người đó là anh Chử Bá Anh - nhà tôi, đột ngột từ trần tháng ba năm 1996. Trước huyệt mộ, Anh đã nghẹn ngào đọc mấy câu thơ Giang Hữu Tuyên, hình như vừa tự đáy lòng trào dâng, mà cho đến nay những ai đã nghe qua đều còn nhớ cả.
Giang Hữu Tuyên thương mến, Anh đã đọc mấy câu thơ để tiễn đưa người mà anh thân thiết gọi là “người anh cả”, bằng giọng đọc bổng trầm lên xuống đặc biệt của riêng Anh - tôi còn nhớ lắm:
Ðất gọi người đi, buồn biết mấy Sông dài chảy xiết một dòng mưa Từ nay trên nấm mồ thiên cổ Nếu có người thương tiếc tiễn đưa Xin hãy rắc thêm vào huyệt mộ Chút tình hệ lụy núi sông xưa [GHT]
Chỉ với mấy câu thơ giản dị thốt ra tự đáy lòng như thế thôi, Anh đã làm cho tất cả mọi người xúc động, đến oà lên khóc, và riêng tôi, trong phút ấy, đã nghĩ rằng Giang HữuTuyên đích thực là một thi sĩ!
Thế rồi, ai ngờ đâu có ngày hôm nay chúng tôi lại có mặt ở đây, đông đủ như thế này, để tiễn đưa Anh, một người còn rất trẻ! Và tôi, lại nhớ mấy vần năm xưa Anh đọc, đến nay còn ghi đậm giữa trái tim tôi như một ân tình chưa đền đáp.
Thưa Qúy Vị, quý Anh Chị và các Bạn!
Gần đây, một người bạn văn của chúng ta ở miền Bắc Cali đã viết một bài ngụ ý nhắc nhở mọi người từ nay nên “Ngộ Ðạo Ðất Trời” để hiểu rằng “ ra đi vĩnh viễn là rũ sạch nợ trần ai để về nơi Tiên Cảnh, vậy nên lấy làm nhẹ nhõm hân hoan mới phải, chứ sao lại khổ đau, khóc lóc mà làm chi?” Nhưng nói vậy mà thôi, chứ giữa phút giờ sinh ly tử biệt có thể nào không :
Ðau lòng kẻ ở người đi, Lệ rơi thấm đá, tơ chia rũ tằm [Kiều ,Nguyễn Du]
Và có thể nào không nghe vang vọng bên tai lời lâm ly thống thiết của thi sĩ tài hoa Hàn Mặc Tử thưở nào xưa:
Ta trút linh hồn giữa lúc đây Gió sầu vô hạn nuối trong cây Còn em, sao chẳng hay gì cả? Xin để tang anh đến vạn ngày...
Anh Giang Hữu Tuyên thương tiếc của Cộng Ðồng, Thân Nhân và Bạn Hữu!
Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đang vì Anh mà nhỏ lệ, và đang thầm nghĩ sẽ “xin để tang Tuyên đến vạn ngày!” Anh có khôn thiêng, hãy chứng giám tâm thành của chúng tôi!
Riêng tôi, có mấy vần thơ đốt thêm vào ngọn lửa, và, bởi vì Anh là thi sĩ, xin được nói rằng:
Ðừng hỏi vì sao người bỏ đi Người đi đâu có nói năng gì Người đi người để thi dung lại Cho cõi trần gian mãi vuốt ve ... [Vi Khuê]
Virginia, mùa đông 2004 Vi Khuê
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |