|
|
Thơ mới & thơ tự do |
TỪ MỘT THIÊN ÐƯỜNG NÀO TÔI LÃNG QUÊN
|
VIỆT BẰNG - đăng lúc 04:14:09 AM, Jun 27, 2006
Một thủa em nhìn tôi không chớp mắt trong đêm tiền kiếp thăm thẳm sâu. Có bóng đôi ta tôi bắt gặp, trong vòng tay ấm áp thủa ban đầu trong tình yêu như sóng vỗ vào bờ cảm xúc.
Từ đêm nào, em đã nhìn thời gian qua khuôn mặt những kiếp trước, kiếp sau hay chính kiếp này. những Nụ hôn mà hồn tôi còn buộc chặt để trăm năm thu lại một ngày, và những dấu môi còn mãi để em áp mặt.
Theo Em qua bao tầng địa ngục vì sao rơi trong ánh mắt Rồi đến một thời ngọt lời trăng mật bên nhau Một thời nữa, còn yêu khi tử thần dỡn mặt Mắt em nhắm lại trong tận cùng nỗi đau trong một đêm trăng lưỡi liềm bỗng dưng hiu hắt.
Những khổ đau nguyên thủy từ nấm mồ mới đắp, sinh, lão, bệnh, tử của kiếp người quá đủ đớn đau là những hiện thực cứa vào lòng như dao cắt và đuổi theo kiếp người để ngàn xưa nối với ngàn sau với hạnh phúc như dòng sông xa tít tắp.
Em mở mắt vào đời trong ngày đầu của kiếp khác, cùng với tôi, em đóng vai diễn viên. Những hoan lạc dấy lên từ chiều sâu cảm giác, từ một Thiên Ðường nào tôi lãng quên. và em - một đóa hồng giữa lòng tôi hoang mạc.
VIỆT BẰNG
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |