Em nhớ chăng?
đôi bờ vai ấm,
tóc mây giăng
tay trải lá chiều sương,
làm nệm gấm
Em nhớ chăng?
mùa thu bàng bạc
vỡ đầy ánh trăng
tôi vẫn thương em đời này, kiếp khác
Em nhớ chăng?
từ em, tôi biết màu son phấn
đêm nào chỉ có em với trăng,
nghe gió và mây về bất tận.
Em nhớ chăng?
thu về phảng phất mùi hương tóc
vừa nhìn em, tôi ngắm ánh trăng
qua sương khuya trên vóc ngọc.
Em nhớ chăng?
tôi buồn tự thủa trăng sao ấy,
tóc em khuất lấp cả mùa trăng
và giữa Quỳnh hương, em về lộng lẫy.
San Jose, 08 – 10 – 2004
VIỆT BẰNG